jeudi 7 novembre 2013

TRUNG QUỐC: TO LỚN ĐẾN NGHẸT THỞ ? (CHINE: une grandeur étouffante ?)

TRUNG QUỐC: TO LỚN ĐẾN NGHẸT THỞ ?

-- Thomas Friedman --


Tôi đến Trung Quốc vào ngày 19 tháng Mười và được chào đón với mẩu tin này: Thời tiết lạnh, thiếu gió cộng với việc sưởi ấm bằng than đá và nông dân đốt đồng sau vụ mùa đã tạo ra một cơn bão ô nhiễm hoàn hảo tại thành phố công nghiệp Cáp Nhĩ Tân thuộc miền đông bắc với dân số 10 triệu người. Tình hình tệ đến nỗi các tài xế xe buýt bị lạc vì những con đường bị sương bụi phủ kín khiến họ chỉ trông thấy được vài mét phía trước. Trang mạng chính thức của thành phố Cáp Nhĩ Tân đã cảnh báo rằng ‘khi lái xe phải bật đèn pha, không được lái quá tốc độ của người bộ hành và liên tục nhấn còi vì người lái không thể thấy được giao thông trước mặt vài mét.’”’

Đài Quan sát Địa cầu của cơ quan NASA cho biết rằng một số khu vực ở Cáp Nhĩ Tân “đã có thành phần tập trung lượng phân tử vật chất nhỏ (PM2.5) cao đến mức 1.000 microgram trong mỗi một mét khối. Trong khi đó, Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ nói rằng tiêu chuẩn khí thở an toàn phải chứa lượng PM2.5 thấp dưới 35 microgram mỗi mét khối.” Có nghĩa là Cáp Nhĩ Tân cần cắt giảm 97 phần trăm lượng ô nhiễm để đạt được mức độ tối cao mà chính quyền Mỹ cho phép. NASA nói rằng các bệnh viện Cáp Nhĩ Tân cho biết đã có “30 phần trăm trường hợp nhập viện liên quan đến vấn đề hô hấp, và một số nhà thuốc ở Cáp Nhĩ Tân đã bán sạch các mặt nạ chống ô nhiễm.” Ca sĩ nhạc jazz người Mỹ Patti Austin đã huỷ bỏ buổi trình diễn tại Bắc Kinh đầy bụi khó vì bị “chứng suyễn trầm trọng cùng với hệ thống hô hấp bị nhiễm trùng,” trang mạng của ban tổ chức cho biết.

Vì thế không gì ngạc nhiên khi tại buổi họp mặt của các nhà hoạt động bảo vệ môi trường tại Thượng Hải được bảo trợ bởi cơ quan Hợp tác về Năng lượng Sạch Hoa Kỳ - Trung Quốc (JUCCCE) mà tôi đã tham dự, phần lớn câu chuyện giữa các ông bố bà mẹ là việc nên sống ở đâu tại Trung Quốc, lúc nào thì cho con ra ngoài chơi và nên tin vào loại thức ăn nước uống nào. Trong khi trao đổi tin tức về cơn “Đại nạn không khí” vài ngày sau đấy, Hal Harvey, tổng giám đốc công ty Energy Innovation, hiện đang làm việc với chính phủ Trung Quốc để tìm cách đưa chất lượng khí thở quốc gia này nằm trong tầm kiểm soát, đã đưa ra một câu hỏi đáng suy nghĩ: “Điều gì sẽ xảy ra nếu Trung Quốc đạt được mọi tiêu chuẩn của một nền kinh tế thành công ngoại trừ một điều: Bạn không thể sống ở đấy được.”

Thật thế, tốt đẹp gì khi có những ngôi nhà mới lộng lẫy nhưng lại bị giam chặt trong đấy? Tốt đẹp gì nếu sự tăng trưởng nhanh chóng của Trung Quốc đã giúp bốn triệu người dân ở Bắc Kinh tậu được xe riêng cho mình nhưng lưu thông lại tắc nghẽn? Tốt đẹp gì nếu thu nhập bình quân đầu người của Trung Quốc đã tăng đến mức để hàng chục triệu người nông dân nghèo khổ ngày xưa giờ đây có thể ăn thịt và uống sữa nhưng lại không dám tin vào các thương hiệu? Tốt đẹp gì với những con số GDP tăng vọt nhưng lại chẳng khó khí lành để thở?

Trung Quốc đã xây dựng một phần cứng đầy ấn tượng trong 30 năm qua - những thành phố, đường xá, sân bay, cảng biển và hệ thống viễn thông hiện đại - đưa người dân ra khỏi mức sống nghèo khổ nhanh hơn bất kỳ quốc gia nào trong lịch sử thế giới. Người dân Trung Quốc có thể tự hào về nhiều điều. Tuy nhiên, mọi nền kinh tế khoẻ mạnh đêu dựa trên một môi trường khoẻ mạnh. Trung Quốc sẽ chững bước nếu Chủ tịch Tập Cận Bình và chính quyền của ông không xây dựng phần mềm - những luật lệ, toà án và qui tắc được hiến pháp hoá - để có thể bảo đảm rằng những phát triện trên sẽ không bị ảnh hưởng bởi một cơn dịch bệnh về cưỡng đoạt đất và không khí dơ bẩn.

Điều này thì nói dễ hơn làm. Trung Quốc là một chế độ độc đảng mà bên trong có vô số phe lợi ích cạnh tranh nhau. Những nhà lãnh đạo đảng nào ở Bắc Kinh thức tỉnh hơn có thể tuyên bố rằng “Chúng ta phải dọn sạch môi trường,” nhưng họ vẫn phải chờ những vị lãnh đạo địa phương - những người mà phần thưởng của họ tuỳ thuộc hầu hết vào việc thúc đẩy sự tăng trưởng kinh tế - “để nhận định những quyền lợi môi trường ít nhất phải mạnh ngang bằng với quyền lợi kinh tế,” Harvey nói. Điều này đòi hỏi việc áp đặt giá trị thực và giao phó quyền và sức mạnh hiến định thực sự cho những ai trong chính quyền tin rằng việc bảo vệ các yếu tố chung - không khí, nước, đất, an toàn thực phẩm - cũng quan trọng tương đương với việc phát triển chúng, giống như việc có được các chất liệu tốt để làm chiếc bánh cũng quan trọng như việc làm chiếc bánh lớn ra. “Nói cho cùng,” Harvey nói, “nếu chiếc bánh không ăn được, thì việc nó lớn bao nhiêu không còn là vấn đề nữa.”

(Chúng ta cũng cảm ơn số phận may mắn của mình khi có được những người Mỹ nhìn xa trông rộng, từ năm 1970, họ đã thành lập những cơ quan bảo vệ không khí và nước uống. Lần sau nếu bạn nghe ai dèm pha cơ quan EPA (Environmental Protection Agency - Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ), cứ mời họ đến sống ở Cáp Nhĩ Tân trong một tuần.)

Peggy Liu, người sáng lập tổ chức JUCCCE, hiện đang làm việc với giới tiêu thụ, giới sản xuất và giới hành chánh Trung Quốc để định nghĩa và tiến hành một “Giấc mơ Trung Quốc” phù hợp hơn, và phải khác với giấc mơ Mỹ với căn nhà, chiếc xe và một nền kinh tế chuyên xả rác cho mọi người. Tôi cho rằng việc xây dựng một nền hậu thuẫn hiến định cho một giấc mơ Trung Quốc phù hợp hơn là điều quan trọng nhất mà Chủ tịch Tập có thể làm.

“Trung Quốc không cần phải có những con sông đỏ rực chất thải công nghiệp, hoặc những hồ nước và bờ biển phủ đặc tảo xanh, hoặc 18 nghìn con lợn chết vì nhiễm trùng nổi lềnh bềnh trên sông Hoàng Phố,” bà Liu viết. “Chúng ta không cần phải kiểm tra chỉ số chất lượng khí thở bằng ứng dụng trên điện thoại mỗi ngày để quyết định có nên cho con cái mình ra ngoài chơi hay không. Không nên có thêm những trẻ em Trung Quốc lần đầu tiên ra nước ngoài lại hỏi: “Mẹ ơi, tại sao bầu trời xanh thế?... Trung Quốc có thể tốt đẹp hơn thế. Trung Quốc cần phải tự mở con đường riêng cho mình để hướng đến một cuộc sống sôi động và một cộng đồng ổn định - một con đường bền vững lâu dài. Nếu chúng ta không làm sớm điều này, chúng ta sẽ có được một Cơn Ác mộng Trung Quốc. Và chắc chắn rằng một Ác mộng Trung Quốc sẽ là một ác mộng của thế giới.”

-- THOMAS FRIEDMAN
Diên Vỹ chuyển ngữ
Nguồn: The New York Times

-----------------------------------------&&&&&&&&&&&&&&&&&-----------------------------------------



CHINE: une grandeur étouffante ?
- Thomas Friedman -

Je suis arrivé en Chine le 19 Octobre et a été accueilli avec le message suivant: le froid, le manque de vent combiné avec le chauffage par combustion de charbon et les agriculteurs après la récolte a créé une pollution de tempête parfaite dans la ville industrielle de Harbin (Heilongjiang, Chine) dans le nord-est avec une population de 10 millions de personnes . La situation devient assez mauvais pour le chauffeur de bus perdue parce que les routes étaient brume, poussiéreuse couvert, où on pouvait que seulement quelques mètres plus loin . Site officiel de la ville de Harbin a averti que « le conducteur doit allumer les phares , ne conduisez pas plus vite que la vitesse un homme qui marche, et utilisé le klaxon le plus souvent étant donné que la visibilité est de quelques mètres. '"'

NASA Earth Observatory a déclaré que certaines zones de Harbin (Heilongjiang, Chine) »a porté matériau constitutif de petites molécules (PM2.5 ) aussi haut que 1.000 microgrammes par mètre cube. Pendant ce temps , l'Agence de protection
de l'environnement a déclaré aux normes de sécurité américaines doivent respirer de l'air contenant moins de 35 microgrammes de PM2.5 par mètre cube. " La ville Harbin (Heilongjiang, Chine) aura besoin d'éliminer au moins 97% de la pollution pour atteindre les plus hauts niveaux que le gouvernement américain permet . La NASA affirme que l'hôpital de Harbin (Heilongjiang, Chine) dit qu'il y avait " 30% des hospitalisations liées à des problèmes respiratoires , et certaines pharmacies à Harbin ont vendu les masques anti- pollution. " La musicienne de jazz américaine Patti Austin a annulé des spectacles à Beijing à cause l'atmosphère poussiéreux et qui provoque de " l'asthme sévère aux infections des voies respiratoires », indique le site des organisateurs .

Donc pas étonnant que lors de la réunion des activités de protection de l'environnement à Shanghai parrainés par des organismes du Clean Energy Partnership États-Unis - Chine ( JUCCCE ) à laquelle j'ai assisté , le grande histoire entre les parents est de savoir où vivre en Chine, où les enfants sortent et jouent et qu'ils croient en ce que les aliments boissons . Alors en échangeant des histoires à propos de «cette pollution atmosphèrique» quelques jours plus tard, directeur général de l'Innovation de l'énergie, Mr. Hal Harvey travaille actuellement avec le gouvernement chinois afin de trouver des moyens d'apporter la qualité de l'air nationale est sous contrôle , a donné une question à réflexion : «Que se passerait-il si la Chine a atteint tous les critères d'une économie prospère , sauf pour une chose : vous ne pouvez pas être là pour vivre . "

C'est agréable quand il y a des nouvelles maisons emprisonnés splendeur mais serrés là-dedans? A quoi bon si la croissance rapide de la Chine a contribué à quatre millions de personnes à Beijing ont été achetées sa propre voiture, mais la congestion de la circulation? A quoi bon si le revenu par habitant en Chine a augmenté à l'échelle des dizaines de millions de paysans pauvres vieux peuvent désormais manger de la viande et boire du lait , mais n'osent pas croire à la marque? Ce qui est bon avec les chiffres du PIB , mais sans avoir de l'air frais pour respirer ?

La Chine a construit un matériel impressionnant en 30 ans - les villes , les routes , les aéroports , les ports maritimes et les systèmes de télécommunication modernes - faire sortir les gens de la pauvreté du niveau de vie plus rapidement que n'importe quel état dans l'histoire du monde . Les Chinois peuvent être fiers de beaucoup de choses . Toutefois , une économie saine repose sur un environnement sain. La Chine va ralentir mesures si le président Xi Jinping et son administration ne construisent pas de logiciel - de la loi , les tribunaux et la constitution de règles - de veiller à ce que ces évolutions ne seront pas affectés frapper par une épidémie de viol terrain d'attaque et sale air.

Cela est plus facile à dire qu'à faire. La Chine est un système de parti qui a de nombreuses factions intérêts internes concurrents. Les dirigeants du parti à Pékin soucieux de l'environnement déclarent que « Nous devons assainir l'environnement », mais ils doivent encore attendre pour les dirigeants locaux – d'ou leurs récompenses dépendent de la promotion pour croissance économique plus que l'environnement-, a déclaré Harvey. Cela nécessite l'imposition de la valeur et de la puissance des droits constitutionnels, et pour ceux qui croient vraiment dans le gouvernement de protéger les éléments communs - air , eau, sol , la sécurité alimentaire - ainsi de l'importance au développement d'entre eux, tout comme il y a de bons matériaux pour faire le gâteau tout aussi important que de faire la tarte plus grande. «Après tout, " Harvey a dit, " si le gâteau n'est pas comestible, il est l'ampleur du problème si ce n'est pas plus. "

( Nous remercions également son destin chanceux lorsque le visionnaire américain, depuis 1970 , ils ont mis en place des organismes de protection de l' air et de l'eau . Prochaine fois que vous entendez quelqu'un détracteurs EPA ( Environmental Protection Agency - USA) , d'inviter tout simplement à vivre dans Harbin en une semaine ) .

Peggy Liu, fondateur de l'organisation JUCCCE , travaille actuellement avec les consommateurs , les producteurs et l'administration chinoise pour définir et mettre en œuvre un «rêve chinois" plus approprié, et doit être différent du sommeil rêve américain avec une maison, une voiture et une économie de spécialiste pour les personnes qui jonchent . Je pense que la construction d'une fondation pour un rêve chinois constitutionnellement , soutenu, est plus appropriée que la chose la plus importante que président peut faire.

"La Chine n'a pas besoin d'avoir de la rivière rouge des déchets industriels ou des lacs et du littoral spécial algues vertes du gouvernement , ou 18 000 porcs sont morts d'une infection flottait sur la rivière Huangpu », écrit Mme Liu . «Nous n'avons pas besoin de vérifier l'indice d'applications de qualité de l'air sur le téléphone chaque jour pour décider si leurs enfants jouer dehors ou non. Il ne faut pas plus d'enfants chinois à l'étranger pour la première fois demandé : «Maman , pourquoi le bleu du ciel ... ? La Chine pourrait être meilleur que le nôtre . La Chine a besoin de s'ouvrir à sa propre voie vers une vie dynamique et une communauté stable - une trajectoire viable à long terme. Si nous ne le faisons pas rapidement , nous aurons un cauchemar chinois. Et certainement un cauchemar, et que la Chine sera c'est un cauchemar pour le monde. "

- Thomas Friedman
Iris traduction
Source: The New York Times

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire